Nếu đang sống ở thành phố thì hẳn là ai cũng nghĩ không có chỗ nào tốt như ở của hàng tiện lợi. Ở đó mở cửa 24/24 và hầu như có đầy đủ các mặt hàng phục vụ cho cuộc sống hàng ngày. Với riêng tôi thì còn có thêm một điều thích thú nữa.
Ở ngay gần công ty tôi đang làm việc cũng có cửa hàng tiện lợi. Buổi sáng và buổi chiều cứ vào giờ giải lao là tôi lại đi tới đó. Nói là đi đến cửa hàng tiện lợi nhưng không phải là đến để mua đồ ăn vặt hay nước uống. Mà tôi đến đó để hút thuốc. Tại Nhật tuy được đánh giá là khá dễ dãi với việc hút thuốc nhưng gần đây ở trong các văn phòng những chỗ bị cấm hút thuốc đang dần nhiều lên. Ở văn phòng đối diện công ty tôi có chuẩn bị chu đáo bàn ghế và gạt tàn đặt ở phía trước tòa nhà, các nhân viên sẽ tới đó và hút thuốc. Không lý nào tôi lại tới đó làm phiền được nên tôi đi đến nơi có đặt gạt tàn ở trước cửa hàng tiện lợi để hút thuốc. Với những người nghiện thuốc thì mọi thứ đã trở nên khó khăn, nhưng chính vì hút thuốc ở ngoài trời nên sẽ phải bỏ tàn thuốc vào gạt tàn. Cửa hàng tiện lợi đối với những người như thế này cực kì hữu ích, một ngày kia tôi nhận ra cửa hàng tiện lợi còn có một vai trò quan trọng nữa.
Ngày hôm đó như thường lệ, trong giờ giải lao buổi sáng, ở trước cửa hàng tiện lợi tôi vừa hít một hơi thuốc thì có một cậu bé khoảng chừng lớp 2,3 tiểu học mang một cái chai nhựa đến. Tôi nghĩ chắc là cậu ta mang rác ở nhà đến để bỏ vào thùng rác đặt trước CBN. Quả nhiên cậu ta dừng lại ở trước CBN. Có điều lạ là mãi mà cậu ta không vứt chai nhựa đó vào thùng rác. Cậu ta dùng cái chai đang cầm ở tay phải vừa gõ boong boong vào đầu vừa đọc cái gì đó. Tôi vừa nghĩ bộ dạng này thật đúng là trẻ con vừa tiếp tục quan sát.
Thùng rác của cửa hàng tiện lợi này được chia làm ba ngăn dành cho rác cháy được với lon, chai thủy tinh ,chai nhựa. Tôi nghĩ chắc cậu bé đang lúng túng không biết nên bỏ vào ngăn nào, nhưng mà không phải vậy. Cậu ta đã đọc cách bỏ rác của loại chai nhựa rồi. Trước đây tôi đã từng đọc rồi nên biết nội dung. Vậy nên tôi tò mò muốn biết liệu cậu bé có thể bỏ rác đúng như hương dẫn không!
Cậu bé ấy trước tiên mở nắp chai nhựa vừa gõ boong boong hồi nãy, nhìn vào bên trong tiếp theo lôn ngược cái chai lại và kiểm tra cho chắc là bên trong không còn gì. Rồi cậu ta đặt cái chai xuống chân và dẫm mạnh. Cho đến lúc này thì cậu ta vẫn làm theo đúng như hướng dẫn. Giờ chì còn mỗi việc là ném cái chai vào thùng rác, nhưng tại sao cậu ta vẫn đứng yên thế. Nhìn cảnh đó tôi phải ngăn mình suýt buột miệng ” như vậy được rồi đó” . Cậu bé chắc đang nghĩ phải làm gì với cái nắp chai. Ở dòng chữ giải thích về cách đổ rác dán ở thùng rác không có đề cập gì đến chuyện nắp chai cả. Vậy nên cậu bé lúng túng là phải rồi. Tôi lại châm điếu thuốc thứ 2.
Không lẽ vì chuyện như thế mà lo lắng, vì chưa từng nghĩ thế nên tôi thấy rất ngạc nhiên. Nhìn kỹ một chút thì thấy nhãn mác của cái chai được bóc ra sạch sẽ. Chắc chắn là ở nhà cậu bé đã được hoc cách vứt rác rồi. Cậu ta suy nghĩ một lúc rồi quyết dịnh bỏ cả chai và nắp chai vào cùng một ngăn của thùng rác rồi về. Thấy khâm phục vì cậu bé có thể làm tới mức ấy, rồi tôi cũng quay về văn phòng.
Thật là ngạc nhiên vào buổi chiều trong giờ giải lao tôi vừa kéo một khói thuốc thì lại đến tiếp. Nói là đến tiếp nhưng không phải là cậu bé lúc sáng. Mà là mẹ của cậu bé. Tất nhiên không phải là tôi đã hỏi chị có phải là mẹ của cậu bé kia hay không. Nhưng mà người này mang tới ba chai nước có kích thước giống hệt với chai nước cậu bé mang đén hồi sang và nhãn mác cũng được bóc cẩn thận. Không thể chỉ dựa vào đó mà nói đó là mẹ cậu bé nhưng tôi nghĩ mình không nhầm. Khác với cậu bé, trong lúc tôi còn hút chưa xong điếu thuốc bà mẹ đã nhanh chóng bỏ rác vào thùng và quay về. Tôi vừa tưởng tượng gia đình hai mẹ con kia là gia đình như thế nào vừa dập điếu thuốc. Và tôi cũng vừa nghĩ không biết người khác nghĩ gì về việc đứng trước cửa hàng tiện lợi hút thuốcc của mình vừa quay lại văn phòng.