大変お久しぶりです。中国に渡航して今日でちょうど1週間でしょうか。やっとネットが今日繋がりました~。これでブログも更新再開できます。

 さて、数日前ですけど、生徒の張子明くんが24歳の誕生日ということで、お祝いパーティに一緒に参加してきました。

 本当に円卓があり、中央のテーブルはちゃんと回転する、まさに中華!といったお店。本当に大きくて完全個室。これはまだ人が集まってないときに撮った写真です。

 頬を押さえている女性の左に立っている男性が今回の主役、張くん。彼は24歳になりましたが、肝心の私はまだ23歳。私は彼の先生でもあるけど、実は年下・・・。複雑な関係なんですが、先生というよりは「友達」という接し方をしてきてくれるので、逆にやりやすい。むしろ彼等は悪意なんてなく、心の底から友達だと思ってくれてると同時に、先生だとも思ってくれてる。そこが中国の生徒のとても良いところだと思います。

 私はお酒を飲まないので、代わりに近くにいる学生と話してたんですが、小一時間もすると皆酔いが回ってきて大荒れ。とにかく何回も何回も乾杯の嵐。日本は乾杯を1回だけするのに対して、中国では食事の最中いつでも乾杯するみたい。円卓を囲んで距離が遠ければ、グラスをテーブルに叩きつけて乾杯するのも習慣のようだ。そうこうしているうちに隣に居た生徒も立てないくらいに酔ってしまって、素面は私ともう一人の学生のみに・・・。まるで日本と違うので唖然としました…。

 最後はカラオケ。結局朝の6時まで居ました。みんな本当によく歌う。日本のと違って部屋が豪華ですね。そして音がダダ漏れ!防音効果が薄すぎ・・・。

 日本の最近の音楽は全くないけど、多少有名な音楽はちょこちょこあって、昔の古い曲ならたくさんありました。↑の画像は、テレサ・テンの「時の流れに身をまかせ」。 まだ22歳の女子学生が歌ってて衝撃です。歌詞の内容もそうだし、何より古過ぎる・・・。 「先生は知ってるでしょ?歌って!」っていうノリで来るけど、俺この歌流行ったとき生まれてないんだよなぁ・・・

Vietnamese

Tiệc sinh nhật của Trương

Lâu rồi không gặp! Hôm nay là tròn một tuần kể từ khi tôi đến Trung Quốc. Cuối cùng, cũng đã có mạng. Vậy là tôi có thể bắt đầu cập nhật blog trở lại rồi.

Nói về chuyện vài ngày trước, học trò cưng của tôi – Trương Tử Minh – vừa tròn 24 tuổi, và tôi đã tham dự bữa tiệc sinh nhật của cậu ấy cùng với các bạn học khác.

Nhà hàng chúng tôi đến có một chiếc bàn tròn xoay đúng kiểu Trung Hoa, và tất nhiên là một căn phòng riêng rộng rãi. Đây là bức ảnh chụp khi chưa có ai đến.

Người đàn ông đứng bên trái người phụ nữ che má chính là nhân vật chính của bữa tiệc – Trương Tử Minh. Cậu ấy đã 24 tuổi, nhưng bản thân tôi vẫn chỉ mới 23. Mặc dù là thầy giáo của cậu ấy, nhưng thật ra tôi lại trẻ hơn. Một mối quan hệ khá phức tạp, nhưng thay vì coi tôi là “thầy giáo”, cậu ấy lại đối xử với tôi như một “người bạn”. Điều đó khiến tôi cảm thấy dễ dàng hòa nhập hơn. Thậm chí, các học trò của tôi không hề có ý xấu gì, họ coi tôi là bạn bè từ tận đáy lòng, đồng thời cũng tôn trọng tôi như một người thầy. Đó là điều mà tôi rất thích ở học sinh Trung Quốc.

Vì tôi không uống rượu, nên tôi đã trò chuyện với các bạn học sinh khác ở gần đó. Chỉ sau một tiếng, mọi người đã say xỉn và bắt đầu ồn ào. Cứ liên tục nâng ly hô “cạn ly”. Khác với Nhật Bản chỉ “cạn ly” một lần, ở Trung Quốc họ có thể “cạn ly” bất cứ lúc nào trong bữa ăn. Theo như tôi quan sát, nếu khoảng cách giữa hai người ngồi đối diện nhau quá xa, họ sẽ gõ ly xuống bàn để “cạn ly”. Cứ thế, học trò ngồi bên cạnh tôi cũng say đến mức không thể đứng dậy được, khiến chỉ còn lại tôi và một học trò nữa là tỉnh táo. Quả thực là khác xa với Nhật Bản, khiến tôi vô cùng ngạc nhiên…

Cuối cùng, chúng tôi đến quán karaoke và hát hò đến tận 6 giờ sáng. Mọi người đều hát rất hay. Khác với Nhật Bản, phòng hát ở đây rất sang trọng. Tuy nhiên, âm thanh lại lọt ra ngoài khá nhiều. Hiệu quả cách âm quả là tệ hại…

Mặc dù không có nhạc Nhật mới nhất, nhưng cũng có một số bài hát nổi tiếng, và rất nhiều bài hát cũ. Bài hát trong hình trên là “時の流れに身をまかせ” (Toki no nagare ni mi wo maka se) của Đặng Lệ Quân. Thật khó tin khi một nữ sinh 22 tuổi lại hát bài này. Nội dung ca từ cũng vậy, và quan trọng hơn là nó quá cũ… Mặc dù các bạn học trò cứ “Thầy biết bài này chứ? Hát đi!” nhưng thực ra khi bài hát này nổi tiếng, tôi còn chưa được sinh ra cơ mà…

Source: https://mainichi-nonbiri.com/diary/teacher/p20150311/

Categorized in:

Japanese Teacher Job,